Đời sống hôn nhân không phải là một đề tài mới mẻ trong văn chương. Tuy nhiên, với truyện ngắn “Mùi vợ cũ”, nhà văn Đào Quốc Vịnh vẫn có khả năng cuốn hút độc giả bằng một câu chuyện không mới. Xuyên suốt tác phẩm là ba nhân vật không tên, chỉ được gọi bằng những đại từ phiếm chỉ: “hắn”, “ả” và “y”. Chính vì vậy, “Mùi vợ cũ” vừa là một câu chuyện riêng tư vừa là một tình cảnh không hiếm gặp ngoài xã hội. Thế giới nội tâm của “hắn” và “ả” trong vai trò là chồng cũ, vợ cũ cũng được tác giả chú ý khai thác, giúp người đọc người nghe hiểu được mê cung trong lòng mỗi nhân vật với những nút thắt riêng, đủ những hỉ nộ ái ố. Truyện ngắn “Mùi vợ cũ” có đến hai cuộc ngoại tình: đầu tiên là lần sa chân của “ả” với tay nhiếp ảnh, lần hai là sự yếu lòng của “hắn” trước người vợ cũ đã từng đầu ấp tay gối. Cả hai lần đều là những lúc tưởng chừng gia đình của “hắn” đang ấm êm đến mức “bất khả xâm phạm”. Trong cả hai tình huống, nhân vật đều có chỗ đáng thương, nhưng nhiều hơn vẫn là đáng giận khi cả “hắn” và “ả” đều chỉ đuổi hình bắt bóng, tham bát bỏ mâm, vì sự ích kỉ nhất thời mà phá vỡ tổ ấm của chính mình.
“Mùi vợ cũ” là một nhan đề giàu sức gợi. Đây cũng là một chi tiết được nhắc lại nhiều lần trong truyện. Thoạt đầu, đó là mùi hương của tình yêu đầu đời, sau đó là mùi hương thân thuộc vợ chồng, để rồi cuối cùng lại trở thành thứ mùi của sự cám dỗ, phản bội… như những ngã rẽ cuộc đời lạ lùng, chẳng thể nào đoán trước.